THẦY QUYẾT LẤY ĐỨC HÁO SANH MỞ ĐẠO

Gửi ngày 29/10/2014
THẦY QUYẾT LẤY ĐỨC HÁO SANH MỞ ĐẠO
Tây-Ninh, ngày 07-02-1930 (09-01- Canh Ngọ)

THẦY
        Các con, Thầy quyết lấy đức háo-sanh mở Đạo, cứu-rỗi sanh-linh, cho kịp trước kỳ Hạ-nguơn nầy, nhưng Ðạo chẳng hoàn-toàn, con đường đi chưa cùng bước, là vì tại nơi lòng nhiều đứa, chưa để hết tín-ngưỡng mà nghe lời Thánh-giáo, cho nên lần hồi, nền Ðạo phải ra tan-tành manh-mún.
        Kẻ hữu-đức buồn lòng thối bước, đứa chơn-thành không vui nắm tay theo; ma hồn quỉ xác loán vào; kẻ đức thiếu níu đứa không nhân; thành ra nhơn kém đức suy, cứ thẳng một đường tà dung-ruổi.
        Cơ lập Ðạo là nhiệm-mầu vô giá; biết Ðạo, biết ta, biết người, biết thế, biết thời, biết vinh-hư, biết tồn-vong ưu-liệt, rồi mới có biết hổ mặt thẹn lòng, biết sự thế là trò chơi, biết tuồng đời là bể khổ; biết thân nô-lệ dẫn kiếp sống thừa; biết nhục-vinh mà day-trở trên con đường tấn-thối. Có đâu đường đời còn lắm giành-xé, hại lẫn nhau, mong chi đặng tầm Tiên noi Phật.
        Công Thầy bố-hóa, bị lũ học-trò tham-lam ngu-xuẩn, dục lợi cầu danh làm cho tà-quái lẫn vào, dìu-dắt vào chốn hang sâu vực thẳm; thế mà hồn Ðạo phải chịu ngàn năm phuởng-phất.
        Thầy thấy nhiều đứa xả-thân cầu Ðạo, diệt tục xủ phàm, để mình làm hướng-đạo. Hỏi vậy có ai xứng-đáng chưa? M... Ng...?
        M... Ng... bạch:............
        Ôi! Thầy vì mấy chục ức nguyên-nhân, không nỡ để cho ngôi phẩm tan-tành, chớ lấy luật Thiên-thơ thì không một ai dự vào Kim-Bảng.
        Tu-hành vẫn trái với thế-tục, mà trái với thế-tục mới đặng gần ánh Thiêng-liêng. Thầy thấy nhiều, tu cũng muốn tu mà thế-tục cũng không muốn chừa bỏ. Thế-tục là nét dìu-dắt cho mất tánh thiêng-liêng , phải lấy nghị-lực cang-tâm mà kềm-chế, thì cái lối diệt-vong, mới chẳng làm uổng công-phu hành-đạo cho.
        Áo dà cũng muốn mặc, giày đạo cũng muốn mang, muốn đứng trước cả nhân-sinh, để cho họ biết mình hướng-đạo. Ðường Tiên cũng lấp-lửng, nguồn Thánh cũng toan vào, mà thấy bạc rơi cũng chẳng bỏ, lợi múng chẳng từ, mượn danh Ðạo mà tạo danh mình, vô Thánh-Ðiện mà hơi tà còn phưởng-phất. Muốn cho nhà thiệt cao, áo thiệt tốt, mượn lốt cọp dọa cáo bầy, bụng trống lỗng, túi thâu đầy toan làm thầy lũ dại.
        Ôi! lốt Ðạo, lốt Ðạo, Thầy buồn cho trẻ ngây, chẳng còn biết làm sao đem Thánh-Giáo vào tay chúng nó được.
        Thầy nhớ xưa, kẻ mộ Ðạo, chịu ngàn cay muôn đắng, biết có người mà chẳng biết nhọc mình; giày gai áo bả, đội nguyệt, mang sao, gió trước lọt chòi tranh, mưa sau hư giạu lá, bần hàn chẳng quản, tay trắng dìu người, một mảy không bợn-nhơ, mới có thể lập ngôi cho mình đặng, có đâu lấy của lấn nhân, mượn quyền xua đức, kẻ chân-thành lánh mặt, đứa tà-mị áp vào, rồi cúm-núm mang hơi tà, lại đua nói rằng thờ chánh-giáo.
        Thầy hỏi: ai chứng cho?
        Lễ-Nhạc chẳng hoàn-toàn, nhiều đứa cậy tài học giỏi lượm-lặt sách xả rác hủ nho; mong bài bác đặng vinh mặt. Thầy bây giờ chỉnh để phú Thiên-điều hành luật, ai biết nguồn cội, vội sửa mình; mới mong tránh khỏi lũ tà-ma, mà đi cho cùng bước Ðạo.
        Uổng thay! nền Ðạo chẳng phải hư, ngày nay không phương tái lập. Thầy giao cho mấy đứa, vì Ðạo vì đời khá hiệp trí chung lo, họa may mới vớt người đặng muôn một.
        M... N... con được phép cho mấy anh Tr..., Tr..., coi Thánh-Giáo của Thầy. Thầy cho các con hay rằng: Ðại-lễ Tòa-Thánh chẳng hoàn-toàn theo cách-thức dạy trước đây thì khá biết rằng, có tà-quái chứng mà thôi nghe!
        Thầy khuyên các con:
Bước Ðạo lần chơn một dạ thành,
Xủ trần chớ luyến lợi cùng danh.
Nâu-sồng nhuộm áo pha màu khổ,
Tránh mối oan-khiên chớ buộc mình.

        Thầy ban ơn cho các con.  
                                                                                                                                    Thăng