THƠ TẠP CHÍ CAO ĐÀI

Gửi ngày 20/02/2017
THƠ TẠP CHÍ CAO ĐÀI
VÀ … RỒI
Và xưa ai mặc áo hồng,
Và xưa sợi nắng sợi lòng phân vân.
Và xưa ai đứng chôn chân,
Và xưa đi học qua sân ngập ngừng.
                    ***
Rồi nay ai đã còng lưng,
Rồi nay đời đạo gian truân khó tròn.
Rồi nay ai mất ai còn,
Rồi nay mấy kẻ gõ bồn mà ca.
***
Và rồi ta về tìm ta,
Và rồi thôi nhé, rồi và hư không.
Và rồi hát khúc phiêu bồng,
Và rồi còn lại mấy dòng đạo ca.
N.A.T (st)
______________________________________________
MÂY ĐỜI
Tà dương bóng ngã hiên tây,
Vẻ thánh vân cẩu làm mây cuộc đời.
Thoạt trông cánh nhạn chơi vơi,
Tìm về tổ ấm cuối trời hoàng hôn.
                      ***
Xa rồi ngày tháng bôn chôn,
Lòng ai nỡ bán linh hồn cho ai.
Những mong danh rạng Cao Đài,
Ngờ đâu vương lấy trần ai bụi phiền.
                      ***
Có không bến tục người Tiên,
Có không lối dữ người hiền đi qua?
Mịt mờ là Phật hay ma,
Mượn hình vân cẩu để mà mắt nhau.
                      ***
Rằng đời là cuộc chiêm bao,
Chuộng chi sắc giả thêm màu giả tâm.
Mây trôi về cõi xa xăm,
Đưa ta đến chốn ngàn năm yên lành.
N.A.T (st)
 
 
PHẢI ĐOẠN TUYỆT PHIỀN NÃO
Thanh sắc tài danh thế lợi trêu,
Bể trần chìm nổi kiếp cô liêu!
Giai nhân liệt sĩ chữ đâu vắng?
Dấu sử nghìn thu để hận nhiều!
***
Hươu Tần tranh đuổi khắp giang san,
Có xót mây thương cuộc thảm tàn!
Lầu Hán vui trăng ai đó mấy?
Hơn thua thù hận thuở nào tan?!
                             ***
May gặp Cao Đài ánh huệ không,
Nước dương quyết rửa sạch mê lòng!
Đã lên non pháp, quên tìm báu,
Lần lựa đi về tiếc uổng công!
                             ***
Vượt hết non cao vực thẳm rồi,
Bên đường bỗng thấy sắc hoa tươi.
Mới hay siêu đọa do mình cả,
Mà cõi mười phương cũng huyễn thôi!
L.V.S
__________________________________________
CÕI NGƯỜI …
Sống thì giành giựt bon chen,
Chết quấn vải liệm chẳng đem được gì!
Bạc vàng tước vị quyền uy,
Chỉ nằm dưới cỏ xanh rì mà thôi.
Mới hay sống ở trên đời,
Chữ Tâm mới thật đầy vơi cõi người.
(N.A.T)
_____________________________________
 
 
 
 
 
VỌNG
Bâng quơ một tiếng thở dài,
Nắng nghiêng vạt mỏng mùa phai mấy mùa.
Thềm rêu khẽ ngọn gió lùa,
Mùa xưa man mác nhẹ khua tình đầu …
Một người … xa đã rất lâu …
Nhặt dư hương cũ tìm đâu một thời.
Chiều êm thương nhớ chơi vơi,
Ngẩn ngơ mắt lá rối bời hoàng hôn …
N.A.T
_______________________________________________________
NƠI NẦY !...
Nắng …
Hừng hực xuống giữa trưa
Vừa nghe
Có tiếng chim xưa …! gọi bầy
Muốn trao nhau
Chuyện
Vơi - đầy
Mà cơn gió đọng … đang lay lá cành
Ngập ngừng
Mấy tiếng lanh quanh
Lời toan muốn nói chưa thành !.
Đã thôi
Không theo cánh - chẳng hợp thời
Tiếng chim xưa
Gọi …!
Về rồi như không !
* * *
Bao nhiêu hoa đẹp trong vườn Trước
Đem gởi hương cho gió phũ phàng!
Đạo sẽ mở mang …
Nhược Hư
 
 
HƯƠNG THIỀN
Ăn vừa đủ nói không thêm,
Mệt ngơi chẳng lụy cứng mềm gối chăn.
Hít vô sóng lặng đất bằng,
Thở ra thanh tịnh sao trăng mỉm cười.
Bận chi núi lở sông bồi,
Ta là ta của ta thôi lúc nầy.
Nghĩ điều tốt làm việc hay,
Tùy duyên thông thả qua ngày qua đêm.
Quạt nồng ấm lạnh ru êm,
Đầy sân nắng ngọt đẫm thềm trăng thơm.
Con không cúi thấp không chồm,
Cây thiền đến độ thì đơm quả thiền.
Chắt từ thanh trược cõi riêng,
Chút hương chia khắp mọi miền nhơn gian !
Nhược Hư
_____________________________________________________________
VỀ THĂM LẦU XƯA
Rêu phong lớp lớp hiên lầu
Mái nghiêng trút bóng lưa thưa trăng ngàn
Gió đưa nguyệt lá ngoài sân
Tiếng chuông vang vọng trên từng mây bay
Trúc xanh lá biếc bay bay
Cỏ non rừng rực mọc đầy vườn sau
Giậu thưa tháp cổ lên sầu
Gió sương mai một nóc lầu chuông cao
Tiếng chuông, tiếng trống hòa nhau
Lời kinh nhịp mõ mai sau an lành
Lầu xưa cảnh cũ thanh nhàn
Chở che bom đạn cưu mang một thời
Tâm tình một tiếng niệm rơi
Giáo Tông Nguyễn Ngọc suốt đời ghi ơn!
Nhược Hư
_________________________________________________
HỒN XUÂN
Én vẽ đường xuân lộng sắc mây,
Tình vương nghiệp bút ý xuân đầy.
Mai chào nắng mới hương ngào ngạt,
Gió gọi mùa xuân mộng ngất ngây.
Ai nhốt vần thương trong mắt ấy?
Ta lầm sợi nhớ giữa phương nầy.
Tiết trời mở hội trao nguồn sống,
Cho vạn hồn xuân chắp cánh bay.
Nhược Hư
______________________________________
NGỒI GIỮA GIÓ XUÂN
“Thăm thẳm những hố sâu
Chập chùng muôn vàn cạm bẫy
Hãy vững chân trong cuộc đăng trình
Qua đêm dài sẽ đến lúc bình minh
Thuyền về bến … sau hành trình bão tố
Đứng dậy đi em đừng khóc nữa
Vết thương lòng, rồi có lúc sẽ quên.”
*
*   *
Chầm chậm xuân về lòng đất chuyển
Nhạc trời thanh thoát rộn muôn phương
Tâm linh một thoáng bừng giao cảm
Lặng hết bao nhiêu lớp sóng cồn.
Nhược Hư